(Dịch từ bài viết "Google+ makes me happier than Facebook" của Rafe Needleman, CNET)
Tuần rồi tôi đã làm một thí nghiệm nhỏ: đối chiếu các bài viết của tôi khi post trên Twitter, Facebook và Google+ để xem chúng được cộng đồng đón nhận khác nhau ra sao. Và cuối cùng thì tôi thấy hài lòng với G+ nhất.
Tất nhiên đây chỉ là cảm nhận của riêng tôi, bạn có thể nghĩ khác. Nhưng hãy nhớ rằng G+ vẫn còn mới mẻ và chưa được mở ra cho tất cả mọi người. Kết quả đó có thể khác đi rất nhiều sau một tháng nữa. Và điều quan trọng nhất, tôi tin rằng chất lượng của một mạng xã hội nằm trong cách chúng ta tương tác với những bạn bè khác trên đó nhiều hơn là vấn đề kỹ thuật phía sau.
Nói gì thì nói, G+ đáp ứng rất tốt nhu cầu thể hiện "cái tôi" của mỗi người. G+ đã vay mượn ở Twitter mô hình phân phối tin tức theo cách: bất cứ ai cũng có thể theo dõi các bài viết mà một người sử dụng G+ khác đăng lên ở dạng công khai, tương tự như việc bất kỳ người nào cũng có thể theo dõi bất cứ điều gì được post lên một hồ sơ Twiter đang mở. Nghĩa là số người thích tôi có thể nhiều hơn số người tôi thích. Thật thú vị!
Tôi thấy có hơn 2200 người "following" tôi trên G+, hoặc nói theo thuật ngữ của G+ thì tôi được chừng đó người "đặt vòng". Tôi không nhất thiết phải "đặt vòng" đáp lại họ, nhưng nếu có ai trong số họ muốn bình luận trên bài post của tôi, tôi sẽ thấy các bình luận họ viết trong luồng của tôi. Và tôi có thể thêm những người tôi thích vào các vòng tròn của tôi để xem những gì họ chia sẻ. (Dù sao đi nữa tôi cũng không phải là quá vip trên G+, nhiều nhân vật khác trong làng công nghệ còn có nhiều follower gấp 10 tôi).
Bạn không thể có những thảo luận thế này trên Twitter, trên Facebook lại càng không.
Mô hình quan hệ bất đối xứng này hoàn toàn khác biệt so với mô hình tiêu chuẩn của Facebook, nơi mà việc chia sẻ chỉ diễn ra giữa những người đã "kết bạn" với nhau. Facebook cũng có một mô hình phân phối luồng tin dưới dạng Fan pages, nhưng rất khó duy trì sự tách bạch giữa những điều muốn giữ lại riêng tư và những điều muốn đem ra chia sẻ. G+ làm điều đó tốt hơn. Như lúc đăng lên một tin mới chẳng hạn, bạn có thể dễ dàng quyết định những ai sẽ nhận được tin tức đó, một nhóm riêng lẻ hay cả cộng đồng. Tôi cũng đã lập một fan page trên Facebook (trước khi G+ ra mắt), nhưng cách thức quản lý của nó quá tồi. Cả khi đã có được một nhóm nhỏ tham gia, sự giao lưu hai chiều cũng không đáng kể. G+ cho tôi nhiều hơn. G+ học hỏi những gì ưu việt nhất của Facebook, và hơn hẳn Twitter trong cách xử lý những chuỗi hội thoại diễn ra. Giống như đa số các site cho phép bình luận trên bài viết, mỗi một chuỗi hội thoại trên G+ có một trang riêng biệt, nên rất dễ dàng trao đổi với chính những người đang phản hồi cho bài viết. Một trong những hạn chế lớn nhất của Twitter là nó không có khả năng xây dựng nên những cuộc hội thoại trường thiên xoay quanh một tweet.
Trở lại với thí nghiệm của tôi. Tôi gửi bài lên Twitter, chờ một lúc lâu rồi mới đem bài đó post sang Facebook. Làm vậy để cho các độc giả trên Twitter có đủ thời gian nhận được nội dung như các bạn trên Facebook. Những bài viết ngắn theo kiểu Twitter khi đem lên Facebook không phải luôn thu được cùng một hiệu ứng, nhưng cứ tạm thế đã. Đôi khi một bài quẳng lên Twitter sẽ bị nhiều người trong số bạn bè Facebook của tôi bỏ qua vì xem bên Facebook rồi, hoặc ngược lại.
Vì chưa có cách nào tự động bắn các tweets sang G+ nên tôi đành phải chơi trò copy & paste. Nhưng trong khi làm thủ công như vậy, tôi nhân tiện thêm thắt nội dung cho bài viết, vì G+ không giới hạn 140 ký tự như Twitter nên tôi có thể vẽ vời các tweets của mình trước khi đăng lên G+. Tôi làm cho chúng hợp mốt G+. Nó có giá của nó. Không phải mọi bài viết của tôi trên G+ đều được đón nhận, nhưng tôi vẫn thích làm những chuyện như thế.Đầu tiên, các phản hồi đến nhanh. Twitter-gấp. Có lúc những bình luận hiện ra sau mỗi giây, không giống như Twitter cứ 30 giây mới cập nhật một lần. Nhưng thời gian để ghi nhận sự hiện diện một bài viết trên G+ lại kéo dài hơn trên Twitter, và cái này thì tương đương với Facebook. Có lẽ lưu lượng thông điệp trên G+ thấp hơn vì số người dùng còn ít ỏi so với Twitter, nhưng ở thời điểm này, điều đó lại khiến việc thảo luận trở nên dễ dàng hơn.
Thứ hai nữa là phản hồi, phần lớn đều mang tính tổ hợp của những gì gọi là trí tuệ, hữu ích, khuyến khích và khôi hài. Phản hồi trên Twitter thường là khô khan (nhiều room biến mất chỉ sau một retweet). Phản hồi trên Facebook thường dễ làm đẹp lòng cá nhân nhưng lại thiếu đi tính chuyên môn hữu ích. Có lẽ vì hội thoại trên G+ công khai hơn, người ta dành nhiều thời gian để nói chuyện gì đó không hẳn là cho riêng tôi mà cho chính họ. Họ tiếp thị bản thân, có thể không chủ ý, và thiên hướng đó nâng cao chất lượng các phản hồi. Điều này đôi khi cũng xảy ra trên những trang blog lập ra với mục đích kinh doanh. Càng xảy ra nhiều hơn nếu hệ thống bình luận của blog chỉ cho phép người tham gia sử dụng tên thật, như chính sách đang được Google và Facebook áp dụng.
Tôi chưa sẵn sàng chuyển hẳn sang dùng G+, vì tôi vẫn còn một lượng follower quý giá về cả số lượng lẫn tính chuyên nghiệp trên Twitter, và vì mọi người thuộc mạng cá nhân của tôi vẫn đang dùng Facebook trong khi một số bạn-ngoài-công-việc và các thành viên gia đình tôi lại ở trên G+. Nhưng tôi sẽ tìm cách để sự nỗ lực tôi đặt vào phần cộng đồng hiện diện ở đây mang lại kết quả về cả hai mặt cá nhân lẫn sự nghiệp, và nó sẽ thúc đẩy tôi dành nhiều thời gian hơn cho dịch vụ này, đồng thời bớt đầu tư vào các dịch vụ khác. Google rốt cục đã làm ra một sản phẩm xã hội hiệu dụng.