Thi Ẩm trấn có 4 gã Ngạo, Hớ, Lãnh, Chớp luôn tự cho mình là hay chữ nhất làng. 4 gã làm thành bộ tứ, thường tụ tập trên lầu uống rượu làm thơ, tuy chẳng ưa gì nhau nhưng có điểm chung là không coi bọn thi sĩ trong thiên hạ vào đâu cả.
Bữa nọ, bộ tứ rủ nhau đi thăm Đà Lạt, tới một nơi gọi là Trúc Lâm Thiền Viện chơi. Vừa hay bắt gặp một cảnh tượng tráng lệ, nhất thời cảm hứng dâng lên nghi ngút!
Cảnh ấy như thế này:
Cả 4 nhìn nhau không ai bảo ai, mỗi người buông một câu làm thành bài tứ tuyệt vịnh cảnh. Đây chính là một dịp để 4 gã so tài.
Ngạo ta nhanh miệng nói trước:
Trúc Lâm Thiền viện chính là đây
Đoạn dương dương đắc ý vuốt nhẹ tóc mai, nhìn 3 gã kia thách thức.
Hớ bực mình nghĩ : "Mẹ kiếp! ai chả biết đây là Trúc Lâm Thiền Viện! Có câu ngon nhất bị nó giành mất rồi! À...à.. eureka..." . Gã mau mắn nối theo :
Trong vườn có một tảng đá này
Chộp bụng bảo dạ: "Bố khỉ! Mình đang định nhắc đến tảng đá! ừm, nhưng Chớp mỗ cũng không vừa đâu nhé!". Hừ một tiếng lạnh nhạt, gã lên tiếng :
Kề bên tảng đá một em đứng
Nói xong liếc sang Lãnh cười nửa miệng. Hai gã kia cũng hơ hớ cười. Thật là một quang cảnh đê tiện hiếm thấy.
Lãnh tái mặt thầm nhủ: "Con bà nó! Có cái vườn, tảng đá với con bé, chúng nó tả hết rồi! Mình biết tả gì đây?". Càng nghĩ càng rối như tơ vò. Đương khi ấy, chợt thấy cô gái nhìn lên trời, Lãnh bất giác đưa mắt nhìn theo, tứ thơ chợt nảy ra. Gã đắc ý chắp 2 tay sau mông, chầm chậm bước lên, chầm chậm đọc từng chữ:
Em ngó lên trời thấy đám mây
Nghe Lãnh xuất thần tung ra một câu thơ như vậy, 3 gã kia liền thay đổi thái độ, xúm lại tấm tắc khen hay. Lại đem từng câu ra so sánh, ngâm đi ngâm lại, kẻ tung người hứng một hồi, càng thêm tin tưởng thơ mình không ai bằng được.
Sau khi khen nhau chán chê, 4 gã ghép 4 câu thành 1 bài hoàn chỉnh, đem tặng cô gái đứng bên tảng đá.
Trúc Lâm Thiền viện chính là đây
Trong vườn có một tảng đá này
Kề bên tảng đá một em đứng
Em ngó lên trời thấy đám mây
Người ta kể rằng cô gái xem xong bài thơ, cảm phục thi tài của 4 gã, mới xin theo học nghệ. 4 gã đưa nàng về Thi Ẩm trấn.
Từ đó Thi Ẩm Lầu có thêm một kiều nữ tên là TieuChieu.
Từ Đà Lạt trở về Thi Ẩm lầu được một thời gian, tứ đại thi nhơn quyết định chu du thiên hạ một chuyến, dùng tài thơ mà dương danh với đời. Cả nhóm đi từ Nam ra Bắc, từ Tây sang Đông, từ miền xuôi lên miền ngược, từ thượng nguồn sông La đến hạ nguồn sông Lô, bất luận nơi nào cũng để lại những chiến thắng hoành tráng khiến giới thi văn sĩ địa phương tâm phục khẩu phục.
Chuyến đi kéo dài hơn 10 năm đã biến 4 gã trai tơ ngày nào trở thành những người đàn ông đích thực mạnh mẽ phương cương. Tài năng thơ phú đã đưa họ lên đỉnh cao của danh vọng. Giang hồ hào kiệt bốn phương bấy giờ tôn xưng họ là : Chớp Mắt thi bá, Hớ Thiệt thi vương, Lãnh Diện thi thánh, Ngạo Thế thi tiên.
Ngày tứ đại thi nhơn trở lại Thi Ẩm trấn, bá tánh trong vùng đổ xô ra đường nhiệt liệt chào đón, không khí tưng bừng hân hoan. Giữa những tràng tán tụng huyên náo, tứ đại thi nhơn nghênh ngang tiến vào Thi Ẩm lầu, đến đúng chỗ ngồi năm xưa đã được dọn sẵn cơm rượu, vui vẻ ngồi xuống. Trong khi bốn lão nâng ly chúc mừng nhau, khách khứa kéo vào tửu lầu ngày càng đông, trong số ấy có nhiều người tranh thủ đến bái chào, bày tỏ niềm ngưỡng mộ. Duy có một người ngồi nơi góc khuất tửu lầu vẫn thản nhiên như thường, lặng lẽ ăn uống, chẳng thèm liếc qua bốn gã lấy nửa con mắt. Tứ đại thi nhơn thấy vậy thì nhìn nhau cho là sự lạ.
Được một lát, người ấy chợt đứng dậy, bước lại phía bốn lão, chỉ tay vào bức thư pháp khổ rộng treo một bên vách lầu, hỏi cộc lốc :
- Thơ của mấy ông đấy à?
Tứ đại thi nhơn nghe vậy bực lắm, không thèm đáp lời. Chỉ có Hớ Thiệt thi vương lơ đãng gật đầu.
Như chỉ chờ có thế, người ấy quay ngoắt lại bàn của mình, ôm mặt khóc hu hu.
Tứ đại thi nhơn càng lấy làm kỳ quái. Vốn là người ít đê tiện nhất trong 4 lão, Lãnh Diện thi thánh tỏ vẻ thương cảm, cao giọng hỏi:
- Bằng hữu người xứ nào? Danh tánh là chi? Hà cớ gì thấy thơ của chúng mỗ lại cảm động làm vậy?
Tuy lão hỏi, nhưng lại ngầm ý khoe khoang thơ của các lão có sức lay động tâm can người đọc, nên mới cố ý nói to lên như vậy. Chẳng ngờ người kia càng khóc thảm thiết. Mãi sau mới quay sang bốn lão, nước mắt giàn giụa, bảo:
- Tôi là Phều Phào, người xứ Quảng. Năm lên 3 tuổi tôi đã giỏi thơ nhất làng, lên 5 tuổi giỏi thơ nhất xã, lên 7 tuổi được xem là giỏi thơ nhất huyện. Đến nay sau 20 năm phiêu bạt giang hồ tứ hải, nghe nhiều thấy nhiều, tôi tự so sánh thì không tìm ra kẻ nào trên đời làm thơ hay bằng mình được... Lại nghe cổ nhân dạy rằng...
Ngạo Thế thi tiên hừ một tiếng, Chớp Mắt thi bá đập mạnh tay xuống bàn, Hớ Thiệt thi vương huýt sáo, Lãnh Diện thi thánh nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất.
Phều Phào chẳng thèm để ý, vẫn rầu rĩ nói tiếp.
- …ông trời vốn đố kỵ anh tài, tôi sợ mình sẽ vì tài thơ xuất chúng này mà chết sớm... Sau nghe người ta bẩu Thi Ẩm lầu có 4 vị tứ đại thi nhơn nổi danh lắm. Tôi mới tìm đến đây xem thơ các vị có sánh được với thơ tôi không. Nếu tài tôi kém các vị một chút thì chắc sẽ khỏi bị họa. Ai ngờ đọc bài thơ các vị đề trên vách kia, tôi hiểu ra rằng các vị vẫn dưới tôi một bậc, nên đau buồn mà khóc đó.
Không nhịn nổi nữa, Chớp Mắt thi bá đứng dậy nhìn trừng trừng vào mặt Phều Phào gằn giọng:
- Ý bác là thơ bác hay hơn thơ bọn tôi chứ gì? Hừ, cống rãnh mà cứ thích sóng sánh với đại dương phỏng! Đâu, thơ bác đâu, cho tôi xem hay cỡ nào!
Ngạo Thế thi tiên gật đầu phụ họa:
- Phải rồi, thơ mi mô, cho tụi này coi cái coi!
Lãnh Diện thi thánh ra vẻ nho nhã:
- Bằng hữu đã nói thế thì hãy cho huynh đệ chúng tôi một phen mở rộng tầm mắt được chăng?
Hớ Thiệt thi vương chưa kịp nghĩ ra câu nào hay ho như thi thánh để quẳng ra cho oai, nên chỉ gật gù ra ý đồng tình.
Phều Phào lại nói:
- Khách quan mà xét, thơ các vị cũng không phải quá dở. Chỉ là tôi thấy thơ các vị nó xưa cũ lắm rồi, lạc hậu lắm rồi. Các vị dùng cái thứ nghệ thuật thơ ca từ thời cổ đại nào rồi. Cho nên thơ các vị không có cái sinh khí mới mẻ tân kỳ mà thơ tôi có...
Hớ Thiệt thi vương nhăn mặt:
- Bớt nói lời thừa đi bác. Tôi chỉ cần bác cho xem một bài thơ của bác thôi. Xem hay cỡ nào mà dám chê thơ tụi tôi. Hay bác chỉ chém gió, chỉ giỏi đánh võ mồm?
Phều Phào vỗ bụng cười lạnh nhạt:
- Được được. Các vị tha thiết như vậy thì đừng hối hận, tôi sẽ sáng tác ngay một bài tại đây, tôi sẽ tả... - Gã nhìn quanh rồi chỉ vào Thiên Di đang đứng xem náo nhiệt - tôi sẽ làm một bài thơ tặng cho cô kia. Các vị dỏng tai lên mà nghe đây.
Phều Phào, đột nhiên thay đổi hẳn nét mặt, xoay mình hướng về phía Thiên Di, quỳ xuống, tay phải đặt lên trước ngực, tay trái cong cong hơi hất ra phía sau, dáng vẻ hệt như một hiệp sĩ thời trung cổ. Rồi cứ thế, gã di chuyển bằng đầu gối về phía cô nàng đang há hốc miệng ngạc nhiên. Từ trong mồm gã văng ra những câu thơ kỳ dị, mà giọng thì đắm đuối không sao tả nổi :
Em
Ngớn ngác huy hoàng
Khắc khủm những mảnh tam giác vỡ hình có hai góc hồi hộp
Tứ đại thi nhơn sững sờ, không thể tin nổi trên đời lại có thứ thơ kỳ dị như vậy. Giọng Phều Phào âm vang khắp tửu lầu lúc này đã không còn một chút tiếng động.
Chói lọi như nước mắt của mặt trời trưa hè lộp bộp
Tôi túm
Hớ Thiệt thi vương buông mình ngồi sụp xuống ghế, như kẻ mất hồn. Giọng Phều Phào trở nên giận dữ như quát tháo. Thiên Di sợ hãi lùi lại.
tóc em hư ảo xuân thì ném chảo vào các thánh bột mì
nhão nhẹt cả cơn gió
Lãnh Diện thi thánh nặng nề với lấy bình rượu tu một ngụm lớn. Giọng Phều Phào trở nên điên cuồng như mãnh thú dưới vực thẳm. Thiên Di lúc này đã lùi lại sát cửa ra vào. Hai tay cô run rẩy, khay đựng cùng với dĩa thịt chó nhựa mận trên bàn cạnh đó rơi xuống vỡ tan tành.
Cái gì khì khụp con nai vàng lắc lư ăn cỏ
em
hổn hển thênh thang lênh láng bóng loáng
Ngạo Thế thi tiên chết lặng. Tội nghiệp Thiên Di bị Phều Phào biến thành Nàng Thơ, vụt chạy ra ngoài. Phều Phào, vẫn quỳ dưới đất, đưa tay kính cẩn nhặt chiếc khay lên ôm vào lòng mân mê. Giọng gã bỗng trở nên êm đềm tha thiết.
Em
Mũi và, mồm và, tai vân vân phát sáng
Tôi biểu tượng vẽ lên một hội kín của sít sìn sịt
Chớp Mắt thi bá thẫn thờ ngồi xuống. Giọng Phều Phào lúc này trở nên hoang dại, nhưng khẽ khàng lại như lời thì thầm xa vắng.
Tôi khênh tôi
đu đưa tôi quả mít
Trên cây em
nửa lít
Im lặng ngự trị khắp tửu lầu. Phều Phào vẫn ôm chiếc khay quỳ dưới đất. Có lẽ tâm trí gã vẫn miên man bồng bềnh trong miền cảm hứng vô biên, chưa kịp trở về.
Một hồi lâu sau, Phều Phào mới đứng dậy, và bằng một điệu bộ lịch lãm, gã cúi chào lần lượt 4 phía. Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên liên miên bất tuyệt. Mọi người trong tửu lầu như đã quên bẵng sự có mặt của tứ đại thi nhơn.
Chớp Mắt thi bá đổ hết ly rượu vào miệng rồi bật ra một tiếng chửi thề. Hớ Thiệt thi vương lẩm bẩm đọc kinh. Lãnh Diện thi thánh rút khăn tay lau mồ hôi. Ngạo Thế thi tiên ngửa mặt lên trời cười lạnh. Tình cảnh điêu tàn thống khổ hùng tráng bi thương này thật không bút mực nào tả siết. Cũng từ chính nơi đây, tứ đại thi nhơn đã bước ra giang hồ, tạo nên sự nghiệp lừng lẫy. Để rồi hôm nay, đúng giây phút khải hoàn, cũng chính nơi đây lại xuất hiện một gã thi nhơn lạ hoắc, với thi pháp siêu việt kỳ ảo, đánh bại cả bốn gã trong một bài thơ.
Khi tiếng vỗ tay của khách khứa trong quán đã ngừng hẳn, mới nghe Ngạo Thế thi tiên thở dài ngao ngán:
- Chúng ta hết thời rồi ư?
Chớp Mắt thi bá thì thầm:
- Gã này lợi hại như con mài mại!
Hớ Thiệt thi vương cay đắng:
- Thực sự là không đỡ nổi!
Lãnh Diện thi thánh nghẹn ngào:
- Về thôi về thôi!
Từ đó, tứ đại thi nhân gác bút, Ngạo Thế mở quầy ba, Lãnh Diện đi buôn hoa, Hớ Thiệt viết sách giáo dục giới tính đem bán, còn Chớp Mắt chuyển sang nghề dạy thổi tù và. Bao nhiêu chiến tích lẫy lừng của họ năm xưa trên thi đàn chỉ còn được nhắc lại vào những khi trà dư tửu hậu mà thôi.
Lại nói Phều Phào thi sĩ vì chưa dứt bỏ được nỗi lo cánh cánh trong lòng nên vẫn hàng ngày lặng lẽ tìm đến thi lầu uống rượu làm thơ, chẳng thèm bắt chuyện với ai. Cũng không ai hay biết gã có cảm thấy an ủi chút nào chăng khi bài thơ của tứ đại thi nhơn trên vách tửu lầu giờ đã được thay bằng bài thơ của gã:
Em
Ngớn ngác huy hoàng
Khắc khủm những mảnh tam giác vỡ hình có hai góc hồi hộp
Chói lọi như nước mắt của mặt trời trưa hè lộp bộp
Tôi túm
tóc nàng hư ảo xuân ném chảo vào các thánh bột mì
nhão nhẹt cả cơn gió
Cái gì khì khụp con nai vàng lắc lư cỏ
em
hổn hển thênh thang lênh láng bóng loáng
Em
Mũi và, mồm và, tai vân vân phát sáng
Tôi biểu tượng vẽ lên một hội kín của sít sìn sịt
Tôi khênh tôi
đu đưa tôi quả mít
Trên cây em
nửa lít